mang theo bảo bảo bỏ trốn vợ em đừng hòng

Lộ Nguyên Hầu tiếng nói ko chút xúc cảm tuy nhiên mươi phần áp lực nặng nề đè kể từ kẻ răng thiệt sự là đầy đủ khiến cho người tớ mức giá lập cập.

Bạn đang xem: mang theo bảo bảo bỏ trốn vợ em đừng hòng

“Không biết vì sao nhưng mà em ấy lại nằm trong phụ vương Alpha tiến công nhau ở sảnh ngôi trường. Tôi triển khai cho tới đúng lúc ngăn chặn rồi, tấp tểnh đem em ấy cho tới chống hắn tế ham muốn nom test sở hữu làm thế nào ko nhưng…”

Đới Thiên nói đến việc phía trên thì ngập ngùng ko trình bày tiếp. Thật rời khỏi anh ở thời gian nhận ra đái Omega không dễ chịu ở gục bên trên sàn vì vậy cũng đã nhận được rời khỏi bạn dạng thân ái sai cỡ nào là. Chưa trình bày anh sở hữu quí cậu hoặc cậu sở hữu quí anh hay là không, tuy nhiên em ấy vừa phải bị ghi lại, sự dựa dẫm là ko thể trấn áp. Thế nhưng mà anh lại ko Chịu đựng trước gạ gẫm dành riêng em ấy, tối thiểu là chiều theo dõi ý em ấy trước lúc tác động của pheromone kết cổ động. Omega vừa phải bị ghi lại lại nghe thấy Alpha bại liệt trình bày không thích kế tiếp ở mặt mũi đảm bảo bản thân nữa, ai tiếp tục Chịu đựng được.

Lộ Nguyên Hầu vừa phải nghe Đới Thiên trình bày thì gân xanh lơ đang được nổi bên trên thái dương. Vốn dĩ còn ham muốn tính tuột với Đới Thiên vì thế tội coi khẩu lệnh của hắn như bão táp phảng phất mây cất cánh, lúc này hắn lại cảm nhận thấy nếu như Đới Thiên biết nhưng mà quăng quật đem con cái hắn, hắn chắc chắn sẽ không còn mang đến thương hiệu này một thời cơ nào là lại ngay gần con cái bản thân nữa không còn. Nhưng mà…

“Nhưng mà lúc bại liệt rõ rệt nó ko có gì chính không? Hiện bên trên lại bị như vậy?”

Lộ Nguyên Hầu biết nguyên vẹn nhân chắc chắn là ở đàng sau. Cho mặc dù con cái hắn nằm trong phụ vương Alpha tiến công nhau tuy vậy với năng lực của chính nó, chắc chắn hoàn toàn có thể ứng phó được nếu như phụ vương thương hiệu bại liệt ko vô sĩ đến mức độ sử dụng pheromone với nó. Chưa trình bày chính vì một tầng mối liên hệ với hắn, phụ vương thương hiệu bại liệt mặc dù liên thủ cũng sẽ không còn thực hiện bị thương con cái hắn. Như vậy ko thể nào là sở hữu chuyện được. Mà chuyện chắc chắn là ở ở phía đằng sau.

Đới Thiên ko biết nên trình bày thế nào là mang đến uyển đem, càng ko thể ko trình bày. Vậy nên anh nói: “Tôi với em ấy cãi nhau… Sau bại liệt em ấy quăng quật chạy.”

“Tại sao lại cãi nhau? Cậu ko xua đuổi theo dõi nó?”

Câu sau thanh tuyến sở hữu phần cao hơn nữa khiến cho Đới Thiên không hiểu biết nhiều nhưng mà chột dạ tuy nhiên hắn vẫn tức tốc nói: “Không sở hữu, tôi sở hữu xua đuổi theo dõi. Chỉ là khi cho tới điểm thì đang được thấy em ấy bị một thương hiệu Alpha sử dụng pheromone đả kích, còn thông tin tố của em ấy thì rất rất lếu láo loàn, gục phía trên sàn. Tên Alpha bại liệt dường như cũng trở nên thông tin tố của em ấy tác động nên không tồn tại đụng chạm được cho tới em ấy. Sau bại liệt tôi đem em ấy cho tới phía trên, vì thế vô em ấy dường như rất rất không dễ chịu.”

Đới Thiên thực hiện như quên tổn thất thắc mắc trước của Lộ tướng mạo, rõ rệt mươi mươi nhưng mà tâm sự toàn cỗ trường hợp.

“Tại sao cậu lại tranh cãi với nó? Omega vô kỳ phân hóa tư tưởng rất rất yếu mềm, nhất là so với Alpha đang được ghi lại bản thân.”

Mạc Thanh lại không tồn tại buông buông tha mang đến anh, vừa phải tiêm mang đến Lộ Mễ Thụy một liều mạng dung dịch ko biết thương hiệu vừa phải đem theo dõi trách cứ cứ nhưng mà căn vặn hắn.

“Là tôi sai rồi…”

Đới Thiên ko chút chần chờ nhận sai. Nhất là lúc anh nhận ra người bên trên nệm cho tới lúc này vẫn mặt mũi nhăn ngươi nhíu một cơ hội thống khổ, ngực hắn ko nhịn được nhưng mà nhói lên, đau ê ẩm.

Anh ko biết bạn dạng thân ái bản thân sở hữu quí Lộ Mễ Thụy ko, anh chỉ biết thiếu thốn niên dương quang đãng bại liệt luôn luôn lôi cuốn sự xem xét của anh ý. Tại vô vô tình anh luôn luôn nghĩ về tiếp tục đảm bảo em ấy nếu như hoàn toàn có thể. Lời trình bày khi bại liệt anh tự động nhận bản thân sở hữu một trong những phần giận hờn vô lý. Còn vì thế sao dỗi dỗi…

“Tôi tránh việc ở thời đặc điểm đó trình bày như vậy…”

Đới Thiên trong thâm tâm không dễ chịu nhưng mà phía phụ vương đái Omega cúi đầu, nói: “Xin lỗi Lộ tướng mạo, kể từ giờ tôi sẽ không còn lại gần em ấy nữa. Hy vọng ngài nhiều xem xét cho tới em ấy rộng lớn, lúc này Alpha vô ngôi trường đều phải có ý thiết bị với em ấy, ác ý như thời điểm ngày hôm nay chắc chắn vẫn còn đó. Xin lỗi, tôi cút phía trên.”

Nói rồi anh cũng ko mang đến ai kịp phản xạ nhưng mà chạy cút.

Nhưng chính vì anh chạy quá thời gian nhanh, trong thâm tâm lại rối loàn nên không tồn tại nghe thấy đái Omega đang được đê mê bên trên nệm ở thời gian anh bước đi thoát khỏi chống đang được hốt hoảng gọi thương hiệu anh, kêu anh chớ cút. Tiếng gọi vô thời gian ý thức còn ko tươi tỉnh vì vậy càng khiến cho người nhức lòng ham muốn bị tiêu diệt, chỉ hận ko xé tim xé phổi rời khỏi nhưng mà đem mang đến cậu, chỉ việc cậu được mừng rỡ.

Lộ Nguyên Hầu một phía sử dụng pheromone tràn trề tình thân ái nhưng mà trấn an đứa nhỏ của tôi, vừa phải gạ gẫm dành riêng nó nào là là phụ vương bắt thương hiệu bại liệt về mang đến con cái những loại. Thực hóa học Lộ tướng mạo tớ đang được ham muốn dụng hình với Đới Thiên rồi.

Tình huống lúc này không có ai trình bày được tình yêu của Lộ Mễ Thụy là làm thế nào cả. Thế tuy nhiên hoàn toàn có thể chắc hẳn rằng một điều là cậu rất rất bịn rịn so với Đới Thiên. Cho mặc dù đơn thuần tức thời thì chúng ta cũng ko thể quăng quật đem ý nguyện của cậu.

Nhất là Lộ Mễ Thụy trường hợp ko hề dường như chất lượng rộng lớn. Cho mặc dù tiếp sau đó Mạc Thanh đang được khiến cho cậu tỉnh lại thì pheromone của cậu vẫn còn đó rất rất rối loàn. điều đặc biệt là ý thức của Lộ Mễ Thụy rất rất xoàng xĩnh, ăn ko ngon ngủ ko yên tĩnh, từ đầu đến chân hao ngay gần hốc hác. Thế nhưng mà Lúc Lộ Nguyên Hầu căn vặn cậu vẫn muốn bắt gặp Đới Thiên ko thì cậu lại trình bày ko. Cũng chủ yếu vì thế nguyên vẹn nhân này nhưng mà Đới Thiên mới mẻ hoàn toàn có thể bình yên tĩnh vô một khoảng tầm thời hạn.

Vụ việc ngày hôm bại liệt người nào cũng nghĩ về chỉ mất từng ấy, ko ngờ Lúc thương hiệu Alpha đang được sử dụng pheromone với Lộ Mễ Thụy bị đưa ra trước toàn cỗ học viện chuyên nghành nhằm công khai minh bạch xử trừng trị thì chúng ta mới mẻ biết tiếp sau đó còn tồn tại một triết khúc vì vậy nữa. Tên Alpha bại liệt bị xua đuổi ngoài ngôi trường là vấn đề rõ ràng, nhưng mà hành động này của hắn thẳng in bên trên vấn đề, kinh khủng rằng chẳng điểm nào là dám nhận hắn cả. Cho mặc dù lân cận chuyện bại liệt sẽ sở hữu được người nhận định rằng Lộ tướng mạo chắc chắn sở hữu nhúng tay thì đang được sao.

Riêng Lộ Mễ Thụy tiếp sau đó không tồn tại cho tới ngôi trường, đám người ko biết nguyên vẹn nhân nên có thể hoàn toàn có thể đoán già cả đoán non.

Đới Thiên ở trong mỗi giờ buôn chuyện không ngừng nghỉ vì vậy tâm tình cũng chẳng chất lượng một chút nào. Nhất là lân cận còn tồn tại một tồn bên trên luôn luôn làm phiền anh.

“Đới Thiên…”

“La Già, tôi đang được xin xỏ ngôi trường mang đến đem trọ tại trường.”

Đới Thiên tiếng không nhiều nhưng mà ý nhiều ko xúc cảm trình bày. Anh còn chẳng thèm nom La Già một chiếc nào là. Chỉ là nó cũng ko trở quan ngại La Già bi thương thịnh nộ nhưng mà hét lên: “Đới Thiên, sao anh sở hữu thể…”

“Tôi cứ tưởng… Tôi cứ tưởng anh những ngày nay không tồn tại ở mặt mũi Omega bại liệt thì đó là mang đến tôi cơ hội…”

Bỗng nhiên La Già khích động nhưng mà nhào cho tới tóm lấy phần cổ áo Đới Thiên hô hoán lên nhưng mà hỏi: “Tại sao vậy Đới Thiên? Tôi sở hữu nơi nào ko chất lượng chứ?”

“…”

Hai người chúng ta nằm trong chống vừa phải mới mẻ vô cửa ngõ đang được nhận ra tình cảnh nào là, xấu xí hổ đắn đo ko biết sở hữu nên tháo lui ra bên ngoài hay là không. Nhưng Đới Thiên đang được điềm tĩnh nhưng mà gạt La Già rời khỏi, thản nhiên trình bày với họ: “Hai người vô cút.”

Nói hoàn thành anh chính thức dọn dẹp vệ sinh tư trang hành lý của tôi.

“Đới Thiên!”

Advertisement

La Già vừa phải kêu khóc vừa phải ham muốn lao cho tới ngăn lại hành vi của Đới Thiên. Sao cậu tớ hoàn toàn có thể được cho phép Đới Thiên tách cút vì vậy. Vốn đơn phương truy xua đuổi đang được rất rất trở ngại, lúc này Đới Thiên cút ròii, ko trình bày một Omega sở hữu thân ái phận luôn luôn chờ chực ngoài bại liệt, chỉ trình bày ở điểm ở mới mẻ sẽ sở hữu được người như thể cậu tớ cũng quí mong muốn theo dõi xua đuổi Đới Thiên thì La Già dường như không sao điềm tĩnh nổi.

Chỉ là Đới Thiên lượt này cũng ko làm cho cậu tớ đắc thủ, mạnh mẽ và tự tin hất cậu tớ trượt xuống loại nệm nối tiếp mặt mũi, vận tốc bên trên tay lại càng thời gian nhanh rộng lớn. Chẳng bao nhiêu chốc hắn đang được dọn hoàn thành chút thiết bị rất ít của tôi vô vali, ko hề sở hữu dự định trình bày một tiếng nào là với La Già. Mà anh trình bày với nhị người chúng ta nằm trong chống khác: “Tôi cút phía trên.”

“Đới Thiên!”

La Già tự nhiên tranh giành thủ thời điểm này nhưng mà nhào cho tới lưu giữ chặt vali của anh ý, vừa phải khóc vừa phải rung lắc đầu nài xin: “Không, Đới Thiên! Anh chớ đi! Đừng đi! Từ giờ tôi sẽ không còn nhiều chuyện anh nữa! Xin anh chớ đi! Hu hu… Đừng cút mà…”

Hai người không giống nom cảnh này ở trong thâm tâm rung lắc đầu ko thôi. Nhưng chúng ta chẳng trình bày gì cả. Dù chúng ta hoàn toàn có thể cảm thông mang đến La Già tuy nhiên không tồn tại tán thành với những hành vi gần như là là quấy rối của cậu tớ. Hơn nữa cút hoặc ở là đưa ra quyết định của Đới Thiên, chúng ta không tồn tại quyền can thiệp.

Đới Thiên lượt đó lại điềm tĩnh nhưng mà gở tay La Già rời khỏi, cũng mang đến cậu tớ tầm nhìn trước tiên vô cả buổi thủ thỉ thời điểm ngày hôm nay. Sau bại liệt anh lãnh đạm nói: “Tình cảm của cậu tự động cậu biết, buông được hay là không cũng chỉ bạn dạng thân ái cậu rõ rệt. Cậu đơn thuần chúng ta nằm trong chống, còn ko tính là bạn hữu, tôi không nhất thiết phải vì thế cậu nhưng mà Chịu đựng đựng nhiều vì vậy. Lại trình bày, tôi cút, tất cả chúng ta không tồn tại thời cơ nhận ra nhau rồi làm cho cậu ôm những ảo tưởng mãi ko Chịu đựng kể từ quăng quật. Vậy tôi cút là cực tốt rồi. Ít rời khỏi sau này còn có hội ngộ nhau tôi còn hoàn toàn có thể mời mọc cậu ăn một giở cơm trắng, ôn chuyện cũ.”

“Tạm biệt.”

Thả lại một câu cuối, Đới Thiên không tồn tại nom La Già trượt ngồi bên trên khu đất nhưng mà Open chống bước ra bên ngoài.

Cạch.

Đới Thiên mặt mũi tai không hề nghe giờ khóc của La Già khiến cho anh buông lỏng nhưng mà trừng trị rời khỏi một giờ thở nhiều năm như trút bỏ được trọng trách.

Cho mặc dù lúc này vẫn chưa xuất hiện đơn gật đầu đồng ý đem chống tuy nhiên Đới Thiên vẫn đưa ra quyết định tách cút. Anh ko kinh khủng không tồn tại chõng ngủ vô học viện chuyên nghành to lớn này, mặc dầu giấy tờ đem chống ko được duyệt cũng vậy thôi.

Đới Thiên một lối tách ngoài trọ tại trường.

Nhưng thời gian đứng trước cửa ngõ chống hắn tế của quần thể cao trung anh vẫn ko nhịn được nhưng mà cười cợt đau khổ. Thật rời khỏi ko tính cho tới những chuyện không giống, phía trên thiệt sự là điểm chất lượng mang đến anh tá túc. Nhưng cũng ko chắc chắn là chống hắn tế cao trung…

Cơ nhưng mà mặc dù sao cũng đã đi vào rồi.

Đới Thiên đưa ra quyết định đẩy cửa ngõ cút vô.

“Bé cưng!”

Lộ Mễ Thụy thiên về đứa bé nhỏ phấn điêu ngọc trác đang được tráng lệ ngồi xếp hình ở một góc của lớp học tập mang đến con trẻ nhưng mà cười cợt và ngọt ngào hô gọi nó.

Đứa bé nhỏ trước là khựng lại, tiếp sau đó ngấc đầu lên mò mẫm mò mẫm. Thời điểm nhận ra cậu hai con mắt nó phanh vĩ đại sáng sủa bừng lên rồi tất tả vàng ngồi dậy, bạch bạch bạch nhị loại chân nhỏ nhưng mà chạy về phía cậu.

“Thụy Thụy!”

Nó nãi thanh nãi khí hô lên. Dù nó đang được nhị tuổi tác rưỡi, nói cách khác sành trình bày sỏi rồi thì vô tiếng động vẫn vương vãi hương thơm sữa, thơ ngây lại phệ ngậy bị tiêu diệt người.

“Ấy!”

Lộ Mễ Thụy tất tả vàng thiên về nó, thời gian nhanh nhẹn đón lấy toàn thân như củ cải white của chính nó nhưng mà phía lên trời xoay một vòng làm cho nó cười cợt khanh khách hàng không ngừng nghỉ.

“Thụy Thụy cho tới đón Chiêu Chiêu sao?”

Lộ Nguyên Chiêu sinh sau đẻ muộn ko hứa nhưng mà trở nên đái báu vật của Lộ gia. Mang vô bản thân dòng sản phẩm tiết của Lộ tướng mạo, nó lanh lợi lại quy cũ ngoan ngoãn ngoãn là vấn đề tất yếu. Thế tuy nhiên nó cũng chính là đứa nhỏ linh hoạt dễ thương, biết quậy phá huỷ như 1 đái ma mãnh vương vãi bên dưới sự cưng chiều của tất cả mái ấm gia đình.

Đương nhiên, nó chỉ thực hiện đái ma mãnh vương vãi ở phía bên ngoài thôi.

“Đúng vậy! Chiêu Chiêu sở hữu mừng rỡ không?”

Lộ Mễ Thụy Chịu đựng đựng phụ vương ngày chữa trị ở đầu cuối đã và đang hoàn toàn có thể xuống nệm, tới trường. Bình thông thường việc đem đón đái Nguyên Chiêu là của Lộ tướng mạo hoặc Hạ Mễ Chúc. Chỉ là thời điểm ngày hôm nay nhị người chúng ta dành hết thời gian, Lộ Mễ Thụy ngủ trưa rảnh rỗi nên chạy cho tới đón nó. Cậu chỉ việc đem nó cho tới văn chống mang đến phụ vương ba là được rồi. Bình thông thường Lộ Nguyên Chiêu cũng cho tới ngôi trường tựa như cậu, mặc dù vậy loại bảy nó chỉ học tập buổi sáng sớm nên trưa nên cho tới đón về.

Bẹp!

“Vui!”

Tiểu Nguyên Chiêu tức tốc chóc lên phía trên mặt cậu một chiếc thể hiện nay việc nó rất rất hạnh phúc. Lộ Mễ Thụy cũng trở nên nó chọc cho mềm đi tim, đáp trả mang đến nó một nụ hít lên má sữa, thơm ngát thơm ngọt ngọt bị tiêu diệt người.

Xem thêm: đề thi đại học môn toán 2022

“Vậy giờ em kính chào giáo viên và chúng ta nhé, tiếp sau đó tất cả chúng ta về.”

Lộ Mễ Thụy vừa phải trình bày vừa phải thả nó xuống.

Trong khi lơ đãng cậu nhận ra một song đem mâu như đem thạch ko chớp thiên về phía chúng ta. Không, nên trình bày là phía về phía đái Nguyên Chiêu trước người cậu, đang được ngoan ngoãn ngoãn kính chào căn vặn thầy mái ấm nhiệm của chính nó và chúng ta.

“Anh! Em hoàn thành rồi!”

Tiểu Nguyên Chiêu phụ thuộc vào chân cậu thanh thúy hô lên.

“Còn chúng ta bại liệt thì sao? Sao ko thấy em kính chào chúng ta ấy?”

Lộ Mễ Thụy lại ngồi xuống nữa ôm nữa thiên về phía đứa nhỏ bại liệt nhưng mà nhắc nhở Lộ Nguyên Chiêu. Tiểu Chiêu Chiêu theo dõi góc nhìn của cậu quan sát về phía đứa con trẻ dường như to hơn đối với nó một tuổi tác tuy nhiên lại học tập nằm trong lớp, ko kịp chống bị nhưng mà nằm trong quân thù ko team trời công cộng đôi mắt đối đôi mắt.

Cả nó và đứa nhỏ bại liệt mặt khác xoay đầu cút. Tiểu Chiêu Chiêu lại còn bệt mồm hứ một chiếc rất rất dễ thương khiến cho Lộ Mễ Thụy nữa tò mò mẫm nữa lại khôi hài ko thôi. So với nó thì đứa bé nhỏ bại liệt mức giá lùng lãnh đạm rộng lớn, một cỗ ko thèm chấp nhặt so với nó. Chỉ là vô một khoảng tầm xung khắc Lộ Mễ Thụy đang được nghĩ về có lẽ rằng nó cũng khá ham muốn nằm trong đái Chiêu Chiêu vui chơi giã từ. Càng nghĩ về cậu lại càng tò mò mẫm ko biết rốt cuộc thân ái nhị đứa con trẻ mồm còn vương vãi hương thơm sữa này đang được xẩy ra chếch mếch gì.

Tiểu Nguyên Chiêu ko nên là đứa bé nhỏ bốc đồng nhỏ nhen.

“Anh ko cần thiết nhằm ý cho tới chúng ta ấy. quý khách hàng ấy thiệt xấu xí tính.”

“…”

Khúc Tiệp bị cơ hội Đánh Giá của đứa nhỏ bại liệt thực hiện mang đến câm nín nhưng mà lắc giật khóe môi mỏng manh, còn vô thức xay nó vào nhau tuy nhiên không tồn tại xoay đầu nom đái Nguyên Chiêu lượt nào là nữa. Biểu tình này của chính nó lọt được vào tầm đôi mắt của Lộ Mễ Thụy khiến cho cậu ko ngoài cảm nhận thấy nó cũng thiệt xứng đáng thương. Thế là cậu đưa ra quyết định phía trên lối căn vặn thăm hỏi đái Nguyên Chiêu nhỏ bé nhỏ của tất cả chúng ta.

“Cậu ấy không chỉ ko mang đến em nghịch tặc thiết bị nghịch tặc mà còn phải đẩy em trượt nữa.”

Tiểu Nguyên Chiêu trình bày vậy bại liệt.

“Là thiết bị nghịch tặc vô lớp học tập sao?”

Lộ Mễ Thụy nhịn cười cợt mượt giọng căn vặn lại.

“Không nên ạ!”

“Vậy Lúc bại liệt em đang được xin xỏ quy tắc cậu ấy chưa?”

“…”

Lộ Mễ Thụy nom biểu tình cứng đờ của chính nó nhưng mà khôi hài, lại ko thể ko uốn nắn nắn nó: “Em vì vậy là sai rồi.”

“…”

Đứa nhỏ ko trình bày tuy nhiên bệt mồm xứng đáng thương nom cậu.

“Vậy cậu ấy đẩy trượt em rồi sở hữu xin xỏ lỗi em không?”

“…”

Tiểu Nguyên Chiêu nín thinh một hồi rồi mới mẻ nhỏ giọng nói: “Có.”

“Vậy bé nhỏ ngoan ngoãn tuần sau lên lớp nên dữ thế chủ động xin xỏ lỗi chúng ta nhé. Tiểu Chiêu Chiêu dễ thương vì vậy, chúng ta chắc chắn là ham muốn nằm trong em nghịch tặc. Chỉ cần thiết em phanh mồm xin xỏ quy tắc, chúng ta chắc chắn tiếp tục mang đến em nghịch tặc nằm trong.”

Lộ Mễ Thụy cưng ham muốn bị tiêu diệt nhưng mà bẹp bẹp lên nhị khóe môi đang được bạnh rời khỏi của đứa nhỏ vừa phải trình bày.

“… Dạ.”

Một khi sau đứa nhỏ mới mẻ mềm mại đáp một giờ bé nhỏ xíu xiu.

Trong khi thủ thỉ nhị người đang đi đến vô quần thể cao trung, một lối thiên về phía văn chống hội trưởng.

Thời điểm đi qua chống hắn tế, Lộ Mễ Thụy ko xem xét bất thần bị người kể từ phía bên trong ra đi đụng chạm một chiếc chới với trượt qua quýt một phía.

Lộ Mễ Thụy hốt hoảng chỉ hồi hộp ôm chặt lấy đứa nhỏ vô ngực.

“Anh!”

Cậu nghe thấy đứa nhỏ kinh khủng hãi gọi bản thân tuy nhiên chỉ hoàn toàn có thể bất lực ôm nó càng chặt rộng lớn. Nếu là thông thường thì cậu hoàn toàn có thể nhanh gọn phản xạ lại, mặc dù vậy trải qua quýt một trận dày vò bại liệt, khung người cậu vẫn còn đó rất rất yếu hèn ớt. Hiện bên trên nhưng mà nằm trong đám Alpha bại liệt tiến công lên, cũng ko cần thiết phụ vương người chúng ta liên thủ, cậu chắc chắn tiếp tục trượt xuống trước.

Nhưng Lộ Mễ Thụy đem theo dõi tư tưởng Chịu đựng tội lại mãi vẫn ko cảm biến được nhức nhối. Đến Lúc xem sét bạn dạng thân ái được người ôm siết lấy, loại ôm bại liệt còn thân thuộc vì vậy cậu mới mẻ hốt hoảng nhưng mà phanh đôi mắt rời khỏi nom đối phương.

Đới Thiên ko biết phân tích và lý giải làm thế nào xúc cảm vô góc nhìn bại liệt của đái Omega. Nhưng chẳng đợi mang đến anh nghĩ về ổn định, Lộ Mễ Thụy đang được cúi đầu xuống, mặt khác chật vật nhưng mà né ngoài loại ôm khiến cho lòng ngực cậu ẩn ẩn nhức bại liệt.

“…”

Đối với việc tổn thất non nổi lên trong thâm tâm Lúc đái Omega tách ngoài, Đới Thiên rắn rỏi đè nó xuống.

“Xin lỗi đang được đụng chạm vô em. Em…”

Đới Thiên còn còn chưa kịp căn vặn cậu liệu có sao không thì Lộ Mễ Thụy triển khai cút.

“…”

Đới Thiên nom bóng sống lưng dần dần ra đi của đái Omega, trình bày ko được cảm hứng của tôi thời điểm này. Có điều anh hiểu ra, anh ko hề cảm nhận thấy thoải mái một chút nào. Tại một xung khắc em ấy tách cút, anh còn ham muốn đuổi theo tích lại. Ý nghĩ về bại liệt bị anh giằng xuống một cơ hội bạo dạn mặc dù nó không ngừng nghỉ phản anh ham muốn chồi lên.

Đới Thiên, ngươi ko xứng với em ấy.

Có lẽ lúc này em ấy đang được không hề bị tác động của pheromone nữa… Không nên ngươi đang được dự báo được rồi sao. Em ấy ko thể nào là sở hữu tình yêu với ngươi được, người đang được tận dụng khi em ấy trở ngại nhưng mà cắm em ấy. Những tiếng trước bại liệt em ấy trình bày đơn thuần bị pheromone phân bổ nhưng mà thôi.

Nhưng mặc dù Đới Thiên đang được nỗ lực thuyết phục bản thân vì vậy tuy nhiên anh vẫn cảm nhận thấy rất rất không dễ chịu.

Từ đầu chí cuối Đới Thiên đều nhận định rằng toàn bộ đều là tác động của thông tin tố, loại loại ko hề mang ý nghĩa lý trí vì vậy bại liệt.

Đới Thiên rõ rệt cũng trở nên xúc cảm phân bổ, trước đó chưa từng lưu giữ cho tới khoảng tầm xung khắc Lộ Mễ Thụy đang được điềm tĩnh kiểm soát bạn dạng thân ái thế nào là trước lúc bị anh cắm. Rằng toàn bộ những hành vi nằm trong tiếng trình bày của Lộ Mễ Thụy trước đó chưa từng là bị pheromone tác động.

Cậu nhằm bản thân tuân theo dõi bạn dạng năng của Omega đều là vì thế bạn dạng thân ái cậu nghĩ về cậu sở hữu năng lực nằm trong anh và một điểm. Trước là vì thế không thích người thân trong gia đình của tôi lo ngại còn dạt dẹo vì thế bản thân vì vậy, sau là cảm nhận thấy thế giới của Đới Thiên rất rất được, mặc dầu lúc này không tồn tại tình yêu thì sau đây chắc chắn sẽ sở hữu được. Cậu cứ vì vậy nhưng mà thản nhiên so với mặt mũi Đới Thiên… Kết quả…

Cậu ko nghĩ về cậu sở hữu nơi nào ko chất lượng, cậu biết cậu rất tuyệt. Đới Thiên sở hữu nguyên do của tôi lúc không hề ham muốn dây dính với cậu, Lộ Mễ Thụy cậu tôn trọng đưa ra quyết định của anh ý. Cho mặc dù Mạc gia gia đang được trình bày sở hữu bảy mươi xác suất năng lực nếu như cậu ko nằm trong anh kết song kỳ phân hóa của cậu sẽ không còn thể hoàn hảo được. Đi nằm trong với việc ko hoàn hảo này là khung người bài bác xích thông tin tố Alpha, cơ năng của khung người sẽ dần dần suy giảm. Biện pháp cực tốt mang đến trường hợp này là cậu tách tuyến thể, thực hiện một Beta hoàn hảo. Vậy thì cậu cũng không thích nhằm cho tất cả những người tớ miễn chống tiếp nhận cậu. Lộ Mễ Thụy cậu sở hữu tự trọng của tôi, ko cần thiết người không giống thương kinh khủng.

Hơn nữa thực hiện một Beta sở hữu gì ko chất lượng.

“Anh ơi… Sao anh khóc vậy… Anh nhức ở nhức sao…”

Lộ Nguyên Chiêu mếu máo Lúc nhận ra những giọt nước đôi mắt rơi một cơ hội ko giờ động của Lộ Mễ Thụy.

“Không đau… Anh ko đau… Hức hức…”

“Anh ơi…”

“Đừng khóc, Nguyên Chiêu ngoan… Hức hức hu hu…”

Thì rời khỏi bị người ghét bỏ quăng quật là không dễ chịu vì vậy bại liệt. Nhất là đối phương là kẻ cậu tự nguyện thử… Cậu vẫn đang còn quí anh mà…

eyJpdiI6IjcxSGNXY1gwcnh3MnU1WEtcL2dHSnBRPT0iLCJ2YWx1ZSI6InVIWDd6aENaaERwVEE5dEZMNzJJcXR0K3YxbERZd3dTTkpqOFwvbXZTWkZ6eFhmYjRkd01lNnRUbmg5V0hVK0c3dlR5ekJmaGNHVXlhb3JnQkVnRmwzSWRvTHlEa1g5aGJtTVdxNFlBcWhzWDYza3pIYTdpdVUzdzR3YVRqZHNJRiIsIm1hYyI6ImEyNDVlMzZmYWU4NTBlNDc5N2Y4NmE2MzVlYWMzODkxZWU0NTdiMmVhNzI2ZDBiY2NhNTE4OGE3MWZmNGJmODkifQ==

eyJpdiI6IlloMjRcL3hsVG5TU1p2VlZoMmJhRWlBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImZXQjA5WjFKZjYxb202TTFhT0N5VjRRUnh1em92eHBreVFjbEk1cmdrbFhDNXpBUUNOUGt0ZEhrUUJVazRSK1IxTFpDYVRzN0l4XC9lQkhYQ25wOEdwZnpQN0JoWjY2QUxVWXc2ZTNZY2daOFZYWFRaM3B6RlVGSVVPZDFVaFdrYk40eGFadG03TVwvNzNXQTFnSXZqeEF2T1wvYzR4TzV1MWZJTWprRzlieERvVmRvNG53YXV0STFVN3J6cGhjWXIzaFhaVmtOS0JVZ1owbGlcLzFkaERcL2ZmRGYwM2V3amIxNm82SkJCb1BWZENKdXhPSUpJbmJvdFdjMGE0QXZaMG9tVmtWSDk5aE1DVTZ3Ykp3d2RCUDJMeWJcL2FkMXg5SEhIdUE4R0U0SFJpXC91MD0iLCJtYWMiOiJmNzk5MzQxNTc1OGE4M2RhZGFkZGZlZTNkNWNjYzFjNmFjNzk2YTYyOGNhMTIzMDQ0NWJiYWIyODM4NGY0NWNjIn0=

eyJpdiI6IkIySzZqQzdlNzFqZEIrQXFYQ3RWREE9PSIsInZhbHVlIjoiV1ZKdTN4OUpCNXVXSTkyVlBPaEJnaWkyZjMwVUt0UzkxNGRcLzc5MlNjaXBRXC9ZenpEU2MrM0ZwZVwvYlQ0MCsrZWpnSGRvUGRIMWt6WDY4M01XR3E1TitaNUppQVN6aU5GNmdmM1lCZ1dKbE9pZXloWFRmK0IzekwwWWlSYzIyank3UGtiM05lOEozNVJieFNRMlp2cGFUWEFGNjl0OGpxRWIwaGFQVE5cL3Z6OGFNUlpSbVwvaE1IeitYWjVUbjVcL0NZYlNRS3hDSE85Z2xrTG5pQVlQZ3U1VWNiYnpMais0djhIWHRYeDNQZk1JekIzN2RzWEJMZFAxdWpFeEJqRTQyeSt4RFFsc2RqVGx5Tmoyc3pvaFR3eUxCd2ZXanFkXC9jcUcyelZxdlBOcG5CU2ZBNHZJcXhhZzRwXC83TENId0l0MDU2OVNudFoyNVgrOTViZzZpK0dWeFE9PSIsIm1hYyI6IjQ1NWQzNDJlZTE4MjY4NjFlNDNiZjc4NDIwMWYzYjY5NjI5NTNlOTk3YjE1MjFkNGFmZmQxMmNjZGQxM2MyZjYifQ==

eyJpdiI6ImcyMVFxSk1jR1lUb1VIXC9cL05tTWRxZz09IiwidmFsdWUiOiJJODRGRFB0Q0dxOWJkOEVmV3RsXC83d01nMXdOK0Q2dEtRdlVzV3pUTytCYjh1TzZhRFRKSHRTdTQ2NlMzY3BqYjYyYnFMRXV0dlo2akFvVU4zVFNTXC9veHl4VXVSSTRKNFRWTDQ2RU1cL1lRTTJYck5CN29CNDM2SXAxUnNKdG5YQSIsIm1hYyI6IjRmY2ZmMzg2MTIzZDNkYjJjZWI1YWRkNjQ3NDUyOWJiZWMzNjgyYTYxMmJlMGUxMDM5MDQxZjU2NmRkYTA5MTAifQ==

eyJpdiI6IjNvR05GSVdEZG53QytPVTJYVjVMc2c9PSIsInZhbHVlIjoiQUhsR1g1Mk5ETWZYalZZb0NcL1JrNzlGNHYxdU0zeVNIWFdscHhHOVRZUFNyUTAzZFFtVXFJVFJtWnVkY1cwVHM1eStERjVGR3JJejVmd2FvTGxDZ3Ruc05WUFA3TmxlajJyM0RMNEFUc0FNeDh1VW1Mb2hyazkrc0pMekRQN1VjVktJcW9NM0hiNVNiSnkrcHZHZXY0ZnB2QUpybkU1WWkwUUd1UWEwSVJ1aFg3Tll3Sk5JZDFBb1dKc1M0cnpLcGZydjRYRGs5UVB0XC9YYkJkbGVSMEhyUWo5OXNYSlZBWVhzbHdYWnhNRGQ3cEM0RUFZUUYxUlNNeTh4MmtwOUJVUlE2S2hUR2dKZitUZldZbkVEOCtDeVk2TmhoZDJ0d0JNbXdKXC94bUpQV3J4S0tWQVwvVWxJeGdBdWhkcjhzamErIiwibWFjIjoiMDJjZWY4NzE4MmYzZmM3YzAzMDk2Y2NmMmEzNzViMDgxMzJiOTcwMGRiYTNkNWY1ZGFjZTJlNmE3ODU5ZjUwOSJ9

eyJpdiI6Im90ZlRSN29SSEdpSmhnMlEwV29yV1E9PSIsInZhbHVlIjoidjRMa3lPZldsdmZqK0EzNHR0SlhkdnZKckdwdWhlTWJMeHJTRGRzclBpS3FFT0tnS20zVzRVeE9tZ3dsMmpsV3k1QkIyV3VaRkdCRno4NVRFeFZtMFl4Q3N2NjRXZFptVEgzXC9IYWNYWTVORFdlY2FSbE9DZ0gxSmVPNms0bFJWS2I0bmVMeGEzY2lqY2RmNkd0MWFoU2lWcTRscVllQmRKN2Rwb3d0dCtRdzNmc3RcL2wzaUtCeldUcEtZR0Z5UE5MRlVJZVJUYVRXdGM2dDcxNW9FVng3MGJnR1wvOUM3Y0crWWxVcEF5QkMxVnFVK3hiZlFTQVhQWGlpdjZQRmlzOERcL0ZQbmJET2Jzb2N2UlFMQ0ZDV0c1eVNGK1RZMmE0MUNGZFF0Q0FLNE54TWNWMWZPNTRXWmpzU04zTGlsOWUxbElaSlB5Q2xxQkNWWjdOVjRvNDdYMVVmcHY1VWN6QjFnd2Z1UDMzRVFzZWdpUWhBNCtUZ1FcL0xLK0ZCRFlRVXB2Wm02K3FmQmJmSzJUaDNYYTRQM1NNZmN5Zk5WUmFzWTl5REh2VFRlUWlZPSIsIm1hYyI6IjMyMzI5MjkwNTQ2ZTY4MWNmMmUxYjZiYTc3ZjNiZDNmYWRlNzY1MjMyODkyY2JlMjExZGQ2ZjY1MDYyMzM1ZmMifQ==

eyJpdiI6ImhaYmNCenA2WTdLMWR3aW9GVkRjSlE9PSIsInZhbHVlIjoiVmtEcXQxcUhKeWFvem1rR2pncm1YcEZWbURMeGJadTZMeDA3NVlsK0ptSnhNYXNPRGlMOHgrRVdvaURzUDFRVTJvSHpLV0lKTHdweU9yWHJZankwWWMrREdUWE5wR0p4NUxNbGRnbnRyRUh5U1RwTnhGdXI5cXpcL05lMkpiWnZUQWN4SmE3azZseHBwR2ptZzFuKzNabnNIMmtsd2ozNE1BWXV0TjdRRHZ4WkZcL21iZHNybmJ6TTZYOHZPZ2tQYml0dE4rM1R0RExsOExad2kxd1luRzVsN21QTytCSWFkXC9WTlFLakljOXI4MXlMcnBKbmhqaXVNVFQ4OFhjalEyQ1wvR2FzMjZLenZBdzlZdm1hUzAwMjJFUjNCdzFIcVd0VzJkbGRiUFI1WVhsaVR2UGlDdHZ5ZlwvRlVTQTRoMEJWOSIsIm1hYyI6ImEzNTliMWI5ODEyZDFlMjJlYjZiNmExMmMyZjdkOTI2MzJiM2EyNjI3YzlmYTg5MzUxODViYzcxOGJhMzY2ZjgifQ==

eyJpdiI6IklSOGRjNG1OTE9XNzZVZmw2OTlQQXc9PSIsInZhbHVlIjoiWFYydURHQ1lGcEZ6SXlcL1hPYW9LUEVibENNR0NianYyM2pxanhhZmNkTm44MGxCK1pzUmdZa2l1UHg3c3hwWDR6T3ZlaHZnMW51NkFtRUk0Q1k2ZHQwVWFlM3JXV0RCTlBZT214K21zVm5WOU9rN25YY1hxbmZ6YW84dlwvQlZxVyIsIm1hYyI6IjVjMWQ3MjZkYzZmNjI0ZDljMzlkYTQ5NTBkZTllYzVhMmZiZGNlOWNiZDc1NzVkNTE4NGVmOGEwMDQ0OWUzMTcifQ==

eyJpdiI6InJPM1lid3dNcGQ0U3g5bTc5UiswVmc9PSIsInZhbHVlIjoidVwvUlk0N0pLa3ZzOG9US0JrOEJPcFVlTTl3YzFhRTV1YklraGNyRGdMd2F6Z1wvOFdlcjZ0dUZ0WmlNQ2VuaVRSZTB2azluMjlFTndtaElRV2dcL01PckF2ZWJIUno5cmUxazZjb2tFU0g4RWF3QWJcLzE2Y3RpWmNqUDVDUWlJVXl0T1BTNUdLcnVTdFwvZ2krZ1RHUW9EajJjdmViV0E0U0lUTDF1ZTZDNXZhZnpOeXUrOE5YS2xOSVBMZXFJS21CR2NWM0ZJK1RqZTlRRHNWYTljTUxQMFRQWVVWRWVcL2xhRzQ2OFNRd1lsY2dvRkdCK1p2eXNYYjlHQkgxSUpoV0tFbDJGWk1LZitIU2ZLMWVGZkVJOTFucFdBMlFOcTNENFFqTFowRDYzRmxRNmZuWk9qK251UUhibzMrNlA4bXBWRDlkSkkzb0RwY1JqcDZDdUlMc1pqZTlFR0J2allrVDNEaXBkRUp5NnhEVUFMMFhsR04zWSt4Q3dQZGNxY2NyVit1aFBWdkZ4RitqUGZNbUlWbmp1RDU5UE0rakNBUm5ER1ZRQlBNUEp5V2RkVWlBWGJzUFo1d0RMQ3U4dnJiSjhabnhmTlNVbHArZ1FIbWgyNnp5XC96dFpRSFFWdERhYnJIeXNSUHplNTRoeStcL2g2bkJqTXNXWUVaSjJqTWpPM1hzbjNBeUZQdzNaSUNPZ1FYeFV2MGoyMUFJSys1Y1RSSWRGUFlocFZqRHdVY056amhQM2JpRGo3eEltcW81WlVjWTdvNG9WbGlSUlVSMnZMUDlrUnZFQ1N3QkloNHUyMVZBWk1lMGRKSGhJOUxpNWZcL3d5TzVVc00waFJya0VLSVVnTWdvbmorSHpVb25ORFJRWTd4bHRYalE9PSIsIm1hYyI6IjgxZmUwNTViZTc5ZmQ0MmE5MDA0MTVlMGIxZGE0ODFmNjRkMTk5MzVmMDg0Y2Q0Y2NmYzM4OTMyMmMyYTRmMGMifQ==

eyJpdiI6IldmMXlFSXhkOGt5dWVaUkM1TkdaR2c9PSIsInZhbHVlIjoid3VBcE1zVVA5YkNxc1MzdTFIaHhscTJ2YnQ0b1dGalVFNEhyazZqWGRtTWY1b1dxWXJPcHgzZTA4S2s2eUdPK3B0dkppQWFtXC90MlFqUklucm1SWFRoOElwRHAweTFzMlE1RzNsY0pKZW9kODg3a3RObGF6TUtEbzdHQm5CYVRRWkUxamRCZFpjSjlWOFo3bExFTVl6T0ZaaDlVaEoxT09PUEpQWUh3Z1d1K05kMzB0NEViR3dlcFJcL05GVzFXa1puZFNqUmpUdG1uUnJrbmhQeGhzb1grOXN0ZEFhakw2STRcLzc4T3hRK3FQSXdZd1A0Mzh2dnNkWGt3d3JCeEdQZTFsVmJNTElZMDRlTTdMclhsM0gxUFRzaVNQbEx4WDVrb294M0lMT2M0dXBVY2VBZEcyT0tiU0g1QWtZXC9xcllIU09IaVFJMWc5eVA3Nk9UR1VyaDhwN3pOMkVJUnZHSjVNZWp6OEdpOXFEQVhQK1hwMTlraGZxU05FdlZcL1BCNTl2OFlWR3VpblwvdHl6elN4UVA1QkcwbFNTSVZVc0lxWXBLcUJpQ1NtMnllTU5LNVJFaFRLenlxbUtFcGdWamlZZStDcGUwUVh3RGhaY01pbjdSMjJaXC92VVlKXC9UMXJ2RzFCVUxOVERyQmZ1dFlEbllmYkd4Q1hES0tkOURHeThsNTU1dFNpXC9wWnJWOE1oNzVudUoxUjJEWnpFYlV5SzJRNTBLYlJ0K3pKMHp6Um9DM2orT0hEOW9QVzQ5SFNjNk5wcTRWZlFWTUFucWg3UkxTZWVNUjJKbVFod01ONDRiNzNNNTRYUmVmSWNlbWlBSGRcL2JWVk5Wa2FENU1zM0FTOVltUlwvWk55aFhzb0dBWVJrQWpPWVZ2anRObUlyeXBPQzdOZmVKZytueU1RTTA0WGZTVzRwKzV0V1VIQ1VBajhzOHNGa3JhM3RrVkV4MkVvTk1jYzJCVVNvZHMxUHViMnI0cGhhYVlhbFpIVXNqb3RWQ2R6WlRpN1lXZmhGOGErczJLMlRtODdFYzBTcngwRnh0dVVnV0RRPT0iLCJtYWMiOiIyN2E0ZjRjNzRlYTdkNmY4NDk3MjRhOTZhNzVlZTMzMzViZTBlYWE2N2QyYjU3MmZkZDE1MjBjY2E1M2FmNzQwIn0=

eyJpdiI6ImZnYzBvRE9ONmdhUCtJMmhZT2p2dGc9PSIsInZhbHVlIjoiTm1Yck1IVVVORzVpN1d1XC9FdDVzWmtxYUROXC9JMU9YZ0toWU4wQndIb29rTit2cjlqOGhlbnh5YW9ub1hHY3dFdzI0cFpVREJcL1p3N0JrWTROSjhLYU55MWY4aGlsN0JGTDdvTlwvNFFWZFczM3VMU1ZiTXgxTHpWU3VYR0IrUHFIMm9mMVd5RUFzejg5VVgycUhqc0ZHbkMxa3duSzRKNFE2TnladXhsNHRmVnorcjBTN0pyejFLbGxVcWZiR005RElYTTI5cnZSQTAyU3kzbWdKK1haZWR1RjNkeGx2d2JLdzBiUVwvVWVja21LZVVSNlh4YVVWNVdSSDRQM3g1ZFVPeVNvZ3BOV2ZBcFhlOEdGUTZlM0xScGJzXC92M0dsY3g4djhjSVcwdm8zcFU5ZlBaVTNUNjJUenpCSWlqckx6Z3U1SVgrVXNZSU5qcVMzSGdZU2E0aHNtdUNpZWpwWUpVd0dNWU1vcEhJbmxDSXg2NjBsS01rOEJ3bWJJeE8wTW9NeHd4VnczXC9iY3NhV1M0azdoRURFajV3YmFHa3dKOG9JWWRGbHUrdjRZMHlwQXl5YjM5TkY3WTA3cWk2cVRkc2pkWU13cHdiNEx0SGNIYUcwdTVrMjdacnJtdkpyN3Z5RlFWajgyRVhjeVRaOG1mSGxPSGh4eEdNV3BIMmhNRHJKeTlJQ2V1Z1N5M2NwSXdLWUhTeENVTmtoY3RZRHl4dm5uaTVvM2UyZTRuNWRZZitUXC9LUkFmKzFsVk13T3pOUzhRaEhheVlrTEJXZ2tmTm9lM1JuR25QMjRQcEtBcU10akxJbDBscTVSdkdWV2tcL002cDBQbk80aFMrcWRMdjUxWFdiemNvajhrMlpIQzhqcnArclRtbWdTV1Z6dHUzaTV4NUgxZkFwbExLMVE9IiwibWFjIjoiMzlmZDgyYTRmZjAwYzcxZDkxYTc1ZDk3MTZmNzY2ZDI2MWNmOGFjYjRlMWM0M2JlZjZmMDUzN2YxNDI0ZDU0NiJ9

eyJpdiI6IlVtVVZuWHVXa2hVdnpOb29DQ3Q2cmc9PSIsInZhbHVlIjoiWlVkWDRnamIrMjR3Q3FERkQ1WkhOaWZXVFJqcERUb0toMzZuTWcxdTg2dlJFdElVRWtsSDZsWmY5ZDhJcXlXXC94RndpWXArV3Q5U0lGcVwvdVF6akRrMUhjVElkZHdmVEZwQmdzVENTdW4zUDZkcURUbmd5MFNFendmTzR6V2IwY0JEM3pPSXFiQUVrQitYTVlGVUdiUmhZa0VtT1k5UWxsemoycjl3eTVXcFQ1Z1dieUtEZXBsVmFDb09uYnNXeE5hOUoyb2hwSXZYSDBoVmFHSHRnSXVMM0Q3U1dEUDl4NUVQbjJnejN4ZURGMVcwZjVSaU9VWVRTUjB3d2hDV3ZIR0x6Q2g3Y2N0V1wvU2RPSnArdUxKQU96QkJ6QXlGbzJ6OTJvdHhOcG9xbWFcL1pEcVY1MVVvVWpEYU9qOW9LUXJwcVN3XC96Y2Zva0c4NUxFbzRJYk1NbHFyVENuV0dVUVhXdVBJd2xSWEtEaGh3aisxU2d3bkRlUmxiMVhpYTRwUHZPM0kxTVdvaGZoSUhQOXhrYm5ISkVXaHZlKytORUYrUnlmQkJudUd3RVpXNVZnRFFcL2U3XC9pc3NjVENmQ1Y5dzFKYjlWczdON0NicnJ3VlwvRDdLUEFiTHpcL0xpWHJRVXVadHlCbk5GMHB1SGZhYk54alk1NlU5RDI0Tzdlb25Jb1RHTjNqVURSRHh0N2RwSXpEREYwb2NPbXU4YVNZRXpXUFRGRUxwZmxlK0hcL3dTaTBWRk5BcUx6WnRtVFlxNzZ5cyIsIm1hYyI6IjE5NjNkNGI0NGMyYjQzY2Y2Y2FmMjNkZGRhNDFhN2QzZGI1NjcyYzg4NDY3ZGI4NjNhNzg3NGNmYjE5MjFkMzkifQ==

eyJpdiI6IkRwcVpTMXRDUVRNcTMzM1wvVUM3TVNnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjB6K2RIK2pSb2thQ0pQcTRGYnR5MDlFM0tOVWJ2Tm1aQjlzWXB4QVAyU0pjT2xMYjhMcHJMXC92SVpBYTFIMWdPXC9kbml3S0Ura1hpbjRoWGZucUg5enFZM2lLcjRmeG9YbUVERkxaaHlDV3c9IiwibWFjIjoiMTg0MjgyMDNhZjliZGFjMjRmMDE2NjIxZTkxY2YxODdiMGQwNmRiZDViNzY1NzJhZTRmNWY5NzU2NWU0NjdiMiJ9

eyJpdiI6IktcL2dHeXZwSjNUaHBCbEZxRjZuUmR3PT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik1xaktuT1hoeGlIUGJKXC9oZlRVTVd1MHFIdVZiZUp6dTJubUdrSTNYTkhRb3BMRm8rQXd3UVB1VmZjOGs3N2xFcnZ0bnBmRUNSaG1cL2tlS3FucFwvNk5tSnFvUE0rc0tFSENBS0RxQlc3eVVuSVNCSVpSdVZsZWJPNXJxRk9Xb05NR2NrTmcrZWtWd3prWFBUWEFPblRFejdtN0tMeU05dStrbkQzMWV3NHdvbnFQNjBkSVBtc3plNWZ5eDlnK1lNTUo3RWVrdFZldGdvOW1RbXVqYTU1eG1RWTZBN0d0ZnhMdFUxdmRldlgyN2ViM0s2M0dvVEt1VFpcL2diRlpHaSs0dGp5WmlGRytpSmtVNkhrRjR2QXFZVGVnSFR2VTZ2bTkzN1o3ODlYWnY5az0iLCJtYWMiOiJiNmQ2MjkyYTljMGQzNjYyZTdiNjE5ZDYwNjE2MGEwNmUzNTM3MjRkY2E2MWVhODFlZmVlZWI0YzRlOGVmMzc3In0=

Không được, anh chắc chắn sẽ không còn nhằm chuyện bại liệt xảy ra!

Xem thêm: các dạng toán lớp 2